Trải nghiệm Temple Stay đầu tiên của một người trẻ sống giữa thành thị hối hả – từ ngỡ ngàng đến khoảnh khắc chạm vào hơi thở và biết sống chậm lại.
Tôi là một người trẻ giữa đô thị ồn ào. Cuộc sống của tôi xoay quanh deadline, tin nhắn, email và những cuộc họp Zoom không hồi kết. Có những sáng tôi uống cà phê thay vì ăn, và có cả những tối lặng lẽ… tôi ngủ thiếp đi bên ánh màn hình điện thoại.
Tôi sống, nhưng lúc nào cũng thấy đang... bị kéo đi.
Một hôm, tôi quyết định thử một điều mới – Temple Stay 2 ngày 1 đêm tại chùa Tam Chúc. Không phải để trốn chạy, mà để xem: nếu tôi sống chậm lại một chút, thì điều gì sẽ xảy ra?
Theo thông báo của ban tổ chức tôi chủ động tắt thông báo, rời xa mạng xã hội, không mở laptop, không check mail.
Không có tin nhắn công việc. Không ai gọi tôi “xử lý gấp”. Chỉ có tôi – trong không gian yên tĩnh, giữa mùi trầm nhẹ và những bước chân chậm rãi trong khuôn viên chùa.
Ban đầu, tôi hơi bồn chồn. Như thể thiếu mất một phần “cánh tay nối dài” – cái điện thoại quen thuộc. Nhưng rồi… tôi bắt đầu nghe thấy tiếng gió. Thấy được từng bóng nắng đổ nghiêng qua mái chùa. Và nghe thấy cả tiếng của lòng mình.
Ngồi im 20 phút – điều tưởng chừng đơn giản lại trở thành thử thách lớn nhất trong ngày.
Trong đầu tôi vẫn vang lên những âm thanh quen thuộc: email chưa gửi, bài chưa viết, dự án còn dang dở...
Tôi gần như định bỏ cuộc. Nhưng thầy hướng dẫn chỉ nhẹ nhàng nói:
“Chỉ cần quay về với hơi thở, là con đã quay về với chính mình.”
Tôi làm theo. Chậm rãi. Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, tôi cảm thấy mình thật sự đang thở – có mặt trọn vẹn trong từng nhịp hít vào, thở ra.
Chúng tôi ăn trong im lặng. Không tiếng nói, không tiếng điện thoại.
Chỉ là tiếng nhai chậm rãi, tiếng bát chạm khẽ, và cảm giác ấm áp của cơm nóng.
Tôi không chỉ ăn để no. Tôi ăn để cảm nhận từng hạt gạo, từng miếng rau… như thể mình đang trò chuyện với đất, với trời.
Không phô trương. Không nghi lễ. Nhưng mỗi miếng ăn hôm ấy như một phép màu.
Buổi tối cuối cùng, dưới ánh trăng mờ và tiếng chuông chùa ngân dài, cả nhóm ngồi vòng tròn chia sẻ cảm nhận.
Tôi không nói nhiều. Chỉ lặng im. Rồi bật khóc.
Tôi không khóc vì buồn. Mà vì lần đầu sau rất nhiều năm, tôi thấy mình đang sống – thật sự sống – không bị kéo đi bởi thế giới ngoài kia.
Temple Stay không giống một kỳ nghỉ, cũng không phải chuyến du lịch. Nó là một hành trình đưa bạn trở về bên trong, nơi hơi thở chậm rãi và ý thức rõ ràng chính là “bản đồ” dẫn đường. Ở đó, tôi không cần tránh xa công nghệ – tôi chỉ cần chọn dành không gian cho chính mình.
Không phải là “tắt máy”, mà là mở lòng.