Có những ngày, lòng mình mỏi mệt không vì lý do gì cụ thể. Chỉ là guồng quay cuộc sống dường như quá nhanh, quá gấp. Mình thèm được chậm lại, thèm được “biến mất” một chút để lắng nghe bản thân.
Và thế là mình trở về chốn cũ – ngôi chùa nằm nép mình giữa thung lũng xanh, nơi mình từng tham gia một chương trình Temple Stay vài tháng trước.
Vẫn con đường rợp bóng tre xào xạc. Vẫn tiếng chuông chùa ngân nga trong buổi sớm. Vẫn những bước chân trầm tĩnh của quý thầy trên sân gạch cũ. Mọi thứ chẳng đổi thay – chỉ có mình đã khác.

Ở nơi đó, không cần vội…
Không cần trả lời tin nhắn ngay lập tức.
Không cần cập nhật mạng xã hội.
Không cần cố gắng thể hiện điều gì.
Chỉ cần ở đây, với một tách trà ấm, với tiếng chim hót xa xa, với chính hơi thở của mình.
Chốn cũ – mà như chốn mới
Khi mình rũ bỏ bộn bề để ngồi xuống lặng yên, mình nhận ra:
Bình yên không ở đâu xa. Nó ở ngay trong lòng, chỉ là mình ít khi ghé thăm.
Mình cười.
Rồi đứng dậy.
Đi những bước chậm rãi quanh sân chùa.
Chẳng có gì quan trọng hơn sự tĩnh lặng trong phút giây hiện tại.
Đi xa để trở về
Đôi khi, phải đi rất xa… để biết mình cần điều gì nhất.
Và đôi khi, chỉ cần trở về chốn cũ, để bắt đầu lại với một tâm hồn mới.
Nếu bạn thấy lòng mình quá mỏi mệt, hãy cho phép mình trở về – có thể là một nơi xưa, có thể là một buổi chiều yên ả, hay chỉ đơn giản là một phút lặng im trong hơi thở.
Vì bạn xứng đáng được lắng nghe – bởi chính mình.