Tin tức   Trải nghiệm Temple Stay

Tôi đã đưa mẹ đi Temple Stay – và điều bất ngờ đã xảy ra

01:04 | 13/04/2025

Lần đầu đưa mẹ tham gia Temple Stay 2 ngày 1 đêm, tôi đã chứng kiến một điều bất ngờ: sự chuyển hóa trong mối quan hệ giữa hai mẹ con – và trong cả chính bản thân mẹ.

 
 

Mẹ tôi là một người phụ nữ Việt Nam truyền thống đúng nghĩa. Bà dành trọn thanh xuân để nuôi con, chăm chồng, vun vén gia đình. Gần như cả cuộc đời bà chưa từng trải nghiệm một chuyến đi thực sự cho chính mình. Câu nói “thôi để dành tiền cho con” luôn thường trực nơi mẹ – một kiểu yêu thương âm thầm mà rất nhiều người mẹ Việt mang theo suốt cuộc đời.

Tôi muốn mẹ được nghỉ ngơi. Muốn bà có một không gian thật chậm, thật tĩnh để quay về với chính mình. Và tôi đã chọn Temple Stay.

Chúng tôi đến chùa Tam Chúc vào buổi chiều muộn, khi ánh nắng vàng nhẹ nghiêng qua mái chùa cổ kính.
Mẹ tôi hơi khẽ ho, dáng vẻ vẫn còn lưỡng lự. Bà thủ thỉ:

“Ngồi lâu chắc đau lưng lắm con ơi…”

Nhưng khi vị thầy trong chùa nhẹ nhàng hướng dẫn:

“Chỉ cần ngồi vững, thở yên, là đủ.”
… thì tôi thấy ánh mắt mẹ dịu lại. Có lẽ bà đang mở lòng ra một chút.

Đêm ấy, trăng vàng rơi nhẹ trên mái chánh điện. Cả nhóm ngồi vòng tròn, cùng chia sẻ những khoảnh khắc trong ngày.
Và đến lượt mẹ tôi. Bà chậm rãi nói:

“Hôm nay mẹ lần đầu ngồi yên một chút. Lần đầu ngắm nhìn mọi thứ mà không làm gì.
Mẹ nghĩ nhiều về nhà… về hơn 60 năm cuộc đời.  Kỳ lạ thật, hình như có nhiều điều mẹ chưa từng dám nghĩ cho tới nơi tới chốn.”

Rồi bà bật khóc. Lặng lẽ.

Sáng hôm sau, cả nhóm dùng bữa sáng trong im lặng.
Mẹ tôi nhai chậm rãi từng miếng cà rốt, từng hạt cơm. Mắt bà nhìn xa xăm – có lẽ đang chiêm nghiệm.
Sau bữa ăn, mẹ khẽ đặt tay lên vai tôi, nói nhỏ:

“Lâu lắm rồi mẹ mới có một bữa cơm được ngồi ăn chậm rãi như vậy.
Mọi khi toàn lo cho con, cho cháu, vừa ăn vừa đứng…”

Buổi chiều cuối cùng, chúng tôi ngồi thiền dưới gốc bồ đề trong sân chùa. Mẹ tôi khép mắt, hơi thở nhẹ như sương.
Và rồi... bà mỉm cười. Nụ cười ấy rất khác. Không gượng ép. Không lo toan. Như thể trong giây phút ấy, mẹ đã buông xuống cả một đời trách nhiệm. Tôi lặng người.

Người ta thường nghĩ thiền định, chánh niệm là hành trình nội tâm cá nhân. Nhưng tôi nhận ra: khi đồng hành cùng người thân – đặc biệt là mẹ – Temple Stay trở thành một cây cầu kết nối.
Hai ngày ngắn ngủi không khiến mẹ tôi trẻ lại. Nhưng đủ để tôi thấy một phần khác trong mẹ: Một người phụ nữ cũng cần được yêu thương, được lắng nghe, và xứng đáng có một chốn để nghỉ ngơi.
Call Zalo Messenger